Mưa hắt xuống, hơi nóng bay vụt lên ép vào lồng ngực ngột ngạt, một chiếc xe tải chở đất đá hối hả rẽ vào công trường cạnh đó cuốn theo lớp không khí từ đâu dồn tới, chúng xô vào nhau, xoắn tít, quện lại đặc quánh như trong lòng một cái máy sinh tố khổng lồ rồi xộc thẳng vào mũi khó chịu vô cùng. Cuộc đánh ghen giữa trời và đất thường để lại dư âm như thế. Sáng mùa đông năm trước mình còn dừng lại ở đây để chụp cảnh cánh đồng lúa xanh rì, ánh bình minh phải khó nhọc lắm mới đâm xuyên qua được lớp xương muối phủ thành từng mảng trập trùng trên đầu ngọn lúa. Giờ, cánh đồng đang được san phẳng để làm một dự án nào đó, tầm nhìn bị chặn lại bởi những tấm tôn trải dọc ven đường. Phía bên kia đường là 2 nhà máy nằm kề nhau bao quanh bởi một cánh đồng còn trơ gốc dạ, trên mặt ruộng nứt nẻ hốc hác bỗng hằn lên một vài dãnh đất vô hồn do gặt máy hệt như những nhát chém vào một cơ thể già nua.
Một thằng người, hậm hực, cởi vội áo mưa vừa mặc, chạy thẳng tới cơ quan.
(20/6/2017)